PHÁP HÀNH 40 - ĐƯỢC YÊN ỔN TU HÀNH KHÔNG PHẢI CHUYỆN DỄ
Trưởng lão Thích Thông Lạc
Người nghe: Tu Sinh
Ngày giảng: 1998
Thời lượng: [46:06]
(Tiếp theo Pháp hành 39)
(0:00) Muốn được trọn vẹn thì các con phải giữ hạnh độc cư. Từ lâu Thầy nhắc hạnh độc cư nhưng vì cái duyên của các con do có cái sự tiếp xúc nhau, nhưng người nào mà cố gắng giữ hạnh độc cư dù tiếp xúc đi nữa, vẫn giữ được sống đời sống trầm lặng.
Giữ được đời sống trầm lặng thì các con tu càng ngày thấy càng tiến bộ, và tâm hồn nó bắt đầu quay vào, và quay vào thì các con rất dễ dàng tu thiền định. Chớ còn nó không chịu quay vào thì rất là khó chớ không phải dễ.
Nhưng khi nó quay vào mà các con lại để tự nhiên, và lần lượt tiếp tục sống độc cư, thì tâm các con lần lượt nó sẽ đạt được những cái định mà rất tự nhiên. Còn khi mà tâm quay vào mà các con vội vàng dùng cái trạng thái quay vào của nó để ức chế nó, thì lúc bấy giờ nó cũng không đạt được kết quả.
Là tại sao? Tâm vốn không chịu ức chế. Tâm vốn của chúng ta không chịu ức chế, là vì khi mà nó quay vào để tự nhiên quay vào, và cái hạnh độc cư các con cứ giữ độc cư, đừng có để cho mất hạnh độc cư. Vì mất hạnh độc cư tâm nó sẽ phóng ra mà Phật gọi là phóng dật.
Cho nên chúng ta cứ giữ cho tâm quay vào, mà giữ độc cư cho trọn vẹn, thì tuần tự cái độc cư đó nó sẽ giúp cho cái tâm của các con thể hiện các định, nó ở mức định nào thì các con ra lệnh ở mức định đó, nó sẽ vào được chớ không phải ngồi mà cố gắng ức chế.
Như cô Diệu Hảo cố gắng ức chế, khi mà tâm có hơi yên thì lại cố gắng ức chế, cho nên nó gây ra trạng thái rối loạn cơ thể, cũng là một cái tai hại rất lớn khi mà không biết. Cho nên mỗi người mà vấp ngã xuống, trên mỗi bước đường tu mỗi người vấp ngã xuống một cái gì, thì để lại cho kinh nghiệm chúng ta một cái quý giá vô cùng.
Chẳng hạn là như Mật Hạnh vấp ngã té xuống thì lại để cho chúng ta một kinh nghiệm rất là lớn. Nhưng mà sự vấp ngã đó, chúng ta còn trên bước đường tu tập chưa phải là trôi lăn, chúng ta còn tiếp tục trở lại.
Cũng như cô Diệu Hảo, sự vấp ngã cũng là làm cho cô một bài học, và bài học đó cũng rút tỉa những kinh nghiệm để giúp chúng ta sau này.
Nó có lợi ích chứ không phải là thiếu lợi ích. Vì trên con đường tu tập chúng ta không ngờ được, khi đạt được một cái gì đó thì chúng ta đừng có vội vui mừng, mà hãy tuần tự, tự nhiên để mà giữ.
Cho nên Phật bảo chúng ta “sống trầm lặng, ưa thích trầm lặng, sống đời sống ca ngợi sự trầm lặng”, thì sự trầm lặng đó nó làm cho chúng ta tỉnh táo, tề chỉnh, cẩn thận, ý tứ từng chút, tự nhiên để cho tâm mình lần lượt mà nó thanh tịnh, lần lượt mà nó giải thoát, chớ đừng có vội ép nó giải thoát thì không được.
(03:03) Chỉ có chúng ta sống đúng, hàng ngày thực hành đúng pháp, giữ gìn đừng có cho vi phạm một lỗi lầm nhỏ nào hết thì cái sự tu tập rất mau.
Còn chúng ta tu tập mà không giữ gìn sống đúng, thường hay phá độc cư, không giữ gìn đúng hạnh, để tâm buông lung chạy theo ăn ngủ, chạy theo vui với thế gian, thích nói chuyện thì sự tu hành chúng ta rất chậm và rất lâu.
Đó là những điều mà Thầy nhắc nhở các con. Và kế tiếp thì hôm nay cũng là gần ngày ra hạ, thì như vậy là hôm nay chắc chắn là các con sẽ hết mùa hạ ba tháng an cư, nhưng chúng ta vẫn là những người tiếp tục tu mãi, có những gì thưa hỏi, và đồng thời thì Thầy sẽ kiểm tra lại những cái phần tu tập của của các con thêm, để cho các con ngồi thiền cho vững, và hướng tâm cho chắc, sống độc cư cho trọn để thực hiện được sự tu tập giải thoát.
Còn cái phần Thầy đi du phương, thì tức là đi tìm nơi để cho những người tại địa phương đó họ có chỗ nơi họ tu tập, đừng tập trung về nơi này nữa mà chúng ta tu cũng không được mà họ tu cũng không được.
Là vì họ tập trung về đây giấy tờ thì phiền phức, giáo hội thì không để yên, nó có nhiều cái khó khăn, cho nên Thầy muốn giải tỏa bằng cách là đi từ cái địa phương này đến địa phương khác để hướng dẫn cho họ có cái địa điểm tu cho tốt, để từ đó họ ở đó mà tu. Thỉnh thoảng Thầy về thăm rồi hướng dẫn họ là tốt hơn hết, chứ đừng đi tới đi lui mà làm động.
Thí dụ như ở đây khoảng bốn người, nhưng mà bốn người tu trong cái môi trường này mà nỗ lực tu tập và sống không có bị thay đổi, nghĩa là không có người thêm người vào, thì nó không bị làm động tâm, làm cho bốn người này ngày ngày nỗ lực sống trầm lặng thì họ sẽ đạt được kết quả.
(5:25) Còn trái lại thì bữa nay sống bốn người, ngày mai thì năm người, ngày mốt thì mười người thì do cái sự tăng thêm hay là giảm xuống, rồi từng đó cái tâm họ cũng sẽ dao động trước cái hoàn cảnh của những người tới lui. Mà những người tới lui cũng tu không đến đâu, mà những người ở lại đây tu cũng không đến đâu vì phải có những sự xáo trộn đó.
Cho nên, thí dụ như ở đây năm người là năm người, quyết sống chết độc cư trong năm người này, thì công việc của họ làm hàng ngày họ đều có cái sự làm quen đi, nó không có cái sự mà chưa quen. Và người mới vào thì làm cho họ động, còn những người đã quen đi, họ cứ ai công việc nấy, cho nên từ đó họ sẽ sống độc cư được trọn vẹn.
Cho nên không thêm và cũng không bớt, do như vậy mà chúng ta tu tập càng ngày càng tiến tới tốt, mà trái lại có thêm là có động. Cho nên chúng ta phải tìm mọi cách, làm sao mà sống cho đúng cái hạnh độc cư, ngăn chặn được những cái điều mà các duyên bên ngoài sẽ đập phá vào chúng ta.
Các duyên bên ngoài sẽ đập phá vào chúng ta như thế nào? Bữa nay có khách, mai có khách, bữa kia có khách.
Cho nên Thầy nghĩ rằng các con cũng phải nên, có thể nói, như cô Út đã đề nghị với Thầy là nên cho các con một số người lui ra sau mà chuyên tu, để cho thực hiện được ở trong một vài tháng hay là trong một năm nữa cho nó xong. Sống trọn vẹn độc cư thì trong một năm, nửa năm thì các con sẽ hoàn tất được, đừng có để động.
Còn ở phía trước coi vậy chớ rất động, từ ngày mà các con ra trước, các con sẽ bị động nhiều, và vì các con chưa biết cho nên khi mà ra sau thì bị cô đơn, bị sống độc cư, cho nên các con cũng hay nói chuyện làm mất độc cư trọn vẹn cho các con.
Cho nên cô Út thấy cái điều mất độc cư đó, mà dời cho các con ra đằng trước, để rồi chuẩn bị cho các con phải những người như thế nào để đưa ra khu sau, để mà thực hiện độc cư cho được.
Mặc dù chúng ta thực hiện độc cư nó có nhiều cách chớ không phải là trong một cách, không phải chúng ta tự giam mình ở trong một cái thất sống một mình gọi là độc cư. Nhiều khi sống một mình trong thất mà chưa hẳn độc cư. Độc cư mà tâm niệm nghĩ cái này, nghĩ cái kia cũng chưa phải là độc cư.
Mà nhiều khi chúng ta sống chung nhau ba bốn người, năm sáu người từng đã quen biết nhau mà không nói chuyện với nhau, thì từng làm chung nhau, mà không khởi một ý niệm nào hết, luôn luôn sống trong pháp để mà tu tập, thì chính đó mới là thật độc cư, cách thức đó mới có thể đi đến nơi đến chốn. Còn nếu mà tu không đúng thì chúng ta tu mãi mà không có đến nơi đến chốn được.
Đến đây thì Thầy sẽ kiểm tra lại, cho các con ngồi lại chừng khoảng độ, bây giờ là bốn giờ mấy rồi, trễ không các con? Thôi Thầy kiểm tra chừng khoảng mười lăm phút thôi.
(08:35) Hôm nay Thầy bắt đầu Thầy kiểm tra lại cách thức mấy con ngồi coi thử coi nó ra sao. Kế đó thì Thầy sẽ trả lời những cái câu hỏi của các con.
Giờ thì cô An Tịnh, con đã sắp xếp cách thức tu tập từ cái pháp quán câu hữu với Định Niệm Hơi Thở cho đến cái Định Chánh Niệm Tỉnh Giác. Thầy thấy sắp xếp như vầy rất là ổn, nhưng mà còn tùy theo cái khả năng của con, tức là cái đặc tướng của mỗi cái cơ thể của con người.
Nếu mà suốt ở trong một ngày một đêm 24 tiếng đồng hồ, mà sắp xếp như thế này, buổi sáng tu khoảng ba tiếng, buổi trưa tu ba tiếng, buổi chiều tu ba tiếng, buổi tối tu ba tiếng, buổi khuya tu ba tiếng. Suốt cái thời gian mà như vậy thì rất tốt.
Nhưng nếu mà cái đặc tướng, cái khả năng của mình, nó không đi suốt được ba tiếng trong một buổi như vậy, thì con nên đi trong hai tiếng thôi. Mà nếu mà hai tiếng đồng hồ mà thấy cái sức khỏe của mình nó không có đủ sức để kham nhẫn thời gian tu tập, thì mình lui lại còn một giờ rưỡi hay hoặc là một giờ, rồi lần lượt tu liên tục trong những cái giờ tu mình phải đạt được chất lượng.
Một cái giờ tu là phải đạt được chất lượng. Còn cái giờ nghỉ thì các con nên nói rằng đừng có nghỉ mà rồi cũng tu ở trong đó thì nó không có tốt.
Nghỉ là xả, là trở về với trạng thái bình thường, cái trạng thái bình thường của mình, đừng có tu, đừng có luôn luôn cứ theo cái kiểu mà tri vọng, biết vọng liền buông, cứ hễ thấy vọng tưởng cái là lật đật nó buông ra, thì lúc mình nghỉ mình cũng mắc buông vọng tưởng thì tức là, khi nào nhớ là mình buông mà khi nào quên thì mình không buông, thì cái đó nó không có đúng pháp.
Ở đây cái giờ tu, tức là cái giờ mình làm chủ cái sự sống chết, cái thân tâm của mình muốn điều khiển cái gì đó, thì cái giờ tu là cái giờ làm chủ. Mà cái giờ không tu, cái giờ xả nghỉ thì trả lại cái quyền tự do cho nó, nó muốn nghĩ ngợi nó làm cái gì đó nó làm.
Đừng có cứ luôn luôn lúc nào cũng tu, thì nó không hay, nói đi đứng, nằm ngồi đều tu, thì đó là cái ngôn ngữ chứ sự thật ra nó không phải tu như vậy. Mà vì nó đã quen đi, cái người xưa dạy cho người nay tu nó cứ, giờ hễ có nói tu thì luôn luôn trong bốn oai nghi đi, đứng, nằm, ngồi đều có tu hết, tưởng như vậy là kết quả cao, thì không phải.
Để ý cái phần này bởi vì đây là một cái thói quen nó đã lâu đời, là khi đã không đi tu thì thôi, mà đã đi tu vào thì coi như giờ nào mình cũng không có vọng. Mà cái sức của mình thì tu nó không nổi như vậy, mà lại muốn làm chuyện như vậy. Cho nên tu mãi mà dậm chân tại chỗ là vậy đó, là vì cái sức nó làm chưa có được, mà nó làm hơn cái sức của mình.
Ở đây cái mục đích là chúng ta tu là cái giờ, thí dụ như bây giờ buổi sáng chúng ta lấy 30 phút chúng ta tu trong buổi sáng… Bao nhiêu cái thời gian đó chúng ta xả nghỉ, tâm chúng ta bình thường, để cho nó bình thường, để cho nó phải gò bó ép buộc, nó đừng có vọng tưởng như thế này thế khác, thì cái đó không đúng.
(12:07) Chúng ta tu 30 phút, 30 phút đó một buổi sáng chúng ta làm chủ rất là rõ ràng và cụ thể, không có một cái tạp niệm. Ở trong kinh điển của Phật “không thất niệm”, là trong cái giờ mà chúng ta tu nó không có thất niệm. Còn ngoài cái giờ mà chúng ta tu, thì chúng ta đâu phải là lúc nào chúng ta cũng giữ cái niệm đó.
Cho nên vì vậy mà ngoài cái giờ ra thì chúng ta, như Đức Phật đi kinh hành, rồi đi khất thực, rồi đến các vị tu sĩ ngoại đạo rồi nói chuyện thế này thế khác, thì như vậy rõ ràng là đâu có phải là lúc nào cũng tu đâu. Cho nên chúng ta cũng phải xét qua cái đời sống của Đức Phật, rồi xét qua cái sự tu tập của mình.
Cho nên, thí dụ như các con thấy, buổi sáng tu ba mươi phút, ba mươi phút hoàn toàn chất lượng rất cao. Xong ba mươi phút rồi các con làm, thì các con không có cần phải tu tu tu tu gì hết, làm như một người mà người ta chưa có từng tu, cứ làm.
Nhưng mà khi mà có một cái sự việc gì, nó làm cho các con phiền não trong lòng, nó làm cho các con có cái buồn, hay hoặc là có cái lòng nhớ nghĩ đến thương người thân của mình như thế này, thế khác, thì ngay đó các con dùng cái Định Vô Lậu mà quán xả cái tâm của chúng ta.
Còn nếu mà nó không buồn, không phiền não, không nhớ, không nghĩ, không gì hết, nó có nghĩ ngợi chuyện này, chuyện kia, mà không có làm mình thương nhớ nỗi khổ trong lòng của mình, thì thôi để nó bình thường cũng như một người sống bình thường, thì tốt hơn là cứ xả cái vọng tưởng, xả vọng tưởng đó làm gì!
Ở đây chừng nào mà chúng ta muốn nhập một cái định, mà từ một giờ cho đến một ngày, một đêm, cho đến bảy ngày, bảy đêm, thì chừng đó chúng ta phải có một cái lực nào đó, chúng ta mới có thể kéo dài cái thời gian nhập định.
Còn cái đời sống của chúng ta là cái đời sống hiện giờ như các con đang sống, đang nghe Thầy nói chuyện, thì các con đâu có nhiếp tâm ở trong pháp nào tu đâu? Đó thì các con cứ giữ cái tâm mà bình thường như vậy, không có lo mà diệt tâm, mà xả ngã gì ở trong cái lúc bình thường.
Nhưng mà trong cái lúc tu, cái giờ tu, thì phải tu cho thật tu. Nghĩa là đừng có để cho thất niệm, mà thất niệm thì không tốt.
Còn các con tu suốt ba tiếng đồng hồ trong một buổi, nó thất niệm tùm lum à, rồi ngày nào nó cũng bị thất niệm hết, mà không biết mình tu trúng ở chỗ nào, hay làm sao, mà lúc thì nó không vọng tưởng, lúc thì nó yên, lúc thì nó không yên, mà rốt cuộc rồi thì đụng sự việc gì đó thì các con lại không giữ được cái tâm của mình, thì nó cũng có phiền não.
Cái đó là cái các con tu nó nhiều, tu rất nhiều mà cái rất nhiều đó nó không có kết quả đâu. Cho nên nghe lời Thầy dạy thì các con tu cho nó tốt.
Thí dụ như cô Diệu Tịnh, cô sắp xếp lại cái thời khóa tu, thì từ cái pháp hướng cho đến cái trạch pháp đều là có thể câu hữu với các định rất rõ ràng và cụ thể. Qua cái bài học sắp xếp như thế này, Thầy thấy rất tốt.
(15:13) Nếu mà không sắp xếp như thế này thì coi như là mình không có biết mình tu cái gì. Mình sắp xếp như thế này thì mình biết: bảy giờ mình tu cái gì, rồi tám giờ mình tu cái gì, chín giờ mình tu cái gì.
Còn trong khi đó mà mình thấy sức mình yếu, mình thấy cái khả năng của mình kham nhẫn một thời gian dài ba tiếng đồng hồ liên tục mà nó bị thất niệm, thì do đó mình không nên tu nhiều như vậy.
Mà mình cũng chấp trước cái thời khóa y như vầy, mà trong ba mươi phút mình chia làm ba thời gian tu của ba loại định, tu Chánh Niệm Tỉnh Giác Định, rồi tu Định Niệm hơi Thở, rồi Định Vô Lậu, chia ra mà chỉ trong ba mươi phút, thì như vậy là rõ ràng là trong ba mươi phút mình chia làm ba cái loại định, thì cố gắng mà trong ba mươi phút này tu ba cái định đó hoàn toàn không thất niệm, thì cái đó là cái tốt nhất.
(16:05) Cô Diệu Tịnh hỏi Thầy, khi mà tu cái Định Vô Lậu, thì nếu mà nó có cái đối tượng gì làm cho tâm mình nó phiền não hay hoặc là tâm mình nó nhớ, nó nghĩ cái gì đó thì mình tu, còn không có thì mình không có nên tu, mà tu như vậy có được không?
Thì cô hỏi thầy.
“Kính thưa Thầy! Còn về Định vô Lậu, chỉ khi có đối tượng con đặt niệm trước mặt ngồi kiết già quán xét để xả tâm, có được không thưa Thầy?
Đó là, về cái phần Định Vô Lậu, thì trong khi mà các con ngồi chơi, bây giờ thì không phải là ngồi mà quán suy tư nữa, bởi vì tất cả những cái lý của đạo mình đã hiểu rồi, biết cái thân này vô thường, bất tịnh, biết hết rồi, không có người nào mà không biết. Biết thân - thọ - tâm - pháp là khổ, là vô thường, là khổ, là không, là vô ngã, biết rồi, biết hết rồi, không có gì mà không biết.
Cho nên bây giờ, chúng ta không cần phải ngồi lại mà tư duy để mà quán xét cái đó nữa. Mà chúng ta tu, thì câu hữu cái Định Vô Lậu với cái Định Niệm Hơi Thở, để nhắc nó ly tham hay hoặc là ly sân hay hoặc là ly si, thì nhắc nó, nhắc tức là dùng cái pháp hướng.
Còn khi nào mà có đối tượng nó làm cho chúng ta phiền não, nó làm cho chúng ta có giận hờn, có nhớ thương, có đau khổ, thì lúc bấy giờ chúng ta mới đặt cái niệm, cái đối tượng đó trước mặt chúng ta rồi chúng ta tư duy quán xét, thì nhìn nó qua một góc độ nhân quả.
Hoặc là đối với trong thân của mình, mình nhìn qua cái vô thường của nó, đối với cái tâm của mình thì nhìn qua cái vô thường, đối với cái thọ nhìn qua cái khổ, do vì vậy mà chúng ta xả nó đi, không có còn dính mắc nữa.
Cho nên có thì chúng ta mới tu Định Vô Lậu mới quán xét, mà không có thì thôi. Cũng như bây giờ cái tâm chúng ta, bữa nay cô Út nấu phở hay là mì, hay hoặc là hủ tiếu, hay là bún riêu, mà nó sanh tâm thèm muốn ăn, thì như vậy, hay hoặc là lâu nay thì cô Út không có đâm muối vừng, đậu phộng với mè, để mà mình thấy nó cũng thèm.
Thì do đó, những cái tâm ý mình khởi lên nó thèm muốn ăn những cái như vậy đó, thì chúng ta phải dùng cái Định Vô Lậu mà quán bất tịnh các thực phẩm để đuổi nó ra, để đừng cho cái tâm mình nó còn tham đắm, đừng có thèm ăn những cái thứ đó, thì do đó nó sẽ trở về cái trạng thái tự nhiên mà nó không có…
Và trong cái vấn đề tu tập phải quán xét cho kỹ, về Định Vô Lậu thì khi có cái đối tượng, tức là có một cái sự việc, có một cái pháp nó làm cho tâm chúng ta khởi lên tham, sân, si nó phiền não, nó thương nhớ gì đó, thì chúng ta mới đặt cái niệm đó mà suy tư để xả nó cho được.
Còn bình thường tâm chúng ta không có thì dùng cái pháp hướng: “Quán ly tham hít vô tôi hít vô, quán ly tham tôi thở ra, tôi thở ra”. Thì như vậy mình nhắc nhở để mình nương cái hơi thở mà mình xả cái lòng tham của mình.
Bây giờ cái tâm tham của mình nó chưa có, mà khi nó thấy, nó nhớ cái món ăn đó mà nó thèm, tức là tâm tham nó có, thì bắt đầu bây giờ mới dùng cái Định Vô Lậu mà quán. Còn không thì cái Định Vô Lậu không có ngồi quán, quán không không, tâm mình không có gì hết mà quán, thì cái đó không có đối tượng, nó sai, nó không có đúng.
(19:37) Cho nên trong những cái thì giờ mà tu tập, các con thường xuyên câu hữu. Nhất là cô chọn lấy Tứ Chánh Cần để mà tu tập thì Thầy xin nhắc lại để các con rõ. Pháp Phật nó đặc biệt nó lạ lắm, nó có nhiều cái nó rất hay.
Khi mà tu Chánh Cần tức là ngăn ác, diệt ác, mà giữ thiện, tự nhiên cái thiện nó có ở trong tâm của mình, chớ mình không có giữ thiện, mà ngăn ác, dứt ác, làm cho những các pháp ác không có xâm chiếm được thân và tâm của mình, cho nên đó là cái pháp ngăn ác mà diệt ác.
Còn cái pháp mà sanh khởi thiện và tăng trưởng thiện, đó là cái pháp Tứ Vô Lượng Tâm. Ai nương vào pháp Tứ Vô Lượng Tâm thì nên tu tâm Từ, Bi, Hỷ, Xả bốn cái tâm này, rồi cũng câu hữu với các Định, Định Chánh Niệm Tỉnh Giác, Định Niệm Hơi Thở, Định Vô Lậu, ba cái định đó, để mà phối hợp tu cái tâm Từ, Bi, Hỷ, Xả.
Thì nó, khi mà sanh khởi và tăng trưởng thiện pháp thì ác pháp nó cũng không có chen vô được. Mình không ngăn chặn nó nhưng mà ác pháp nó không chen vô được, nó luôn luôn mình cố gắng mình tăng trưởng cái lòng Từ, Bi, Hỉ, Xả của mình lên, thì tất cả các pháp ác qua suy tư nó cũng đều mất hết.
(20:56) Còn về cái phần tu Tứ Chánh Cần, thì ngăn chặn và đoạn dứt các pháp ác, chớ không có đụng chạm gì đến các pháp thiện hết. Nhưng mà các pháp thiện thì tự nó, nó đã hiện tiền ở trong cái trạng thái tâm xả của mình.
Cho nên bên kia thì không có dứt ác, không có diệt ác mà luôn luôn tăng trưởng thiện pháp, thì trái lại nó cũng được giải thoát. Còn bên đây thì ngăn ác, diệt ác mà không cần phải lo lắng trong cái phương pháp mà giữ cái thiện pháp, tăng trưởng thiện pháp. Như ở trong Tứ Chánh Cần đã bảo là ngăn ác diệt ác là thiện pháp nó đã có.
Mà muốn tăng trưởng nó thì tức là chỉ sống trong cái trạng thái mà không tham, không sân, không si, thì đó là cái trạng thái tăng trưởng của nó. Cho nên ở bên đó nói, để tăng trưởng thì sự thật ra thì nó không tăng trưởng.
Còn ở bên Tứ Vô Lượng Tâm, thật sự ra là tăng trưởng thiện pháp, là vì mình đi mình chú ý để mà mình khỏi tránh đạp những côn trùng hay là dế, kiến ở dưới chân của mình, tức là tăng cái tâm từ. Do cái tâm từ đó nó làm cho sức tập trung của mình, Chánh Niệm Tỉnh Giác rất là cao.
Đó thì, mỗi đứa đều thấy mình hợp với cái pháp nào thì nên chọn cái pháp nấy mà tu tập.
(22:05) Còn nếu mà thấy hai pháp này nó không hợp với mình, thì mình tu cái Thánh phòng hộ sáu căn. Tức là không có cho mắt nó dính với các sắc, thí dụ như con mắt nhìn thấy một cái vật gì đó, thì không cho con mắt mình nó bị dính cái sắc đó, gọi là phòng hộ mắt.
Tai cũng vậy, nghe âm thanh mà không có để cho cái âm thanh đó nó dính vào trong lỗ tai, nó khởi ra ham nghe nữa, thích nghe nữa, hay hoặc là cái âm thanh đó nó làm cho mình khả hỷ, khả ái, khả lạc, nó làm cho mình thích thú đắm mê trong cái âm thanh đó.
Cho nên do đó mình giữ tâm không dính mắc. Thì trên cái sắc, thanh, hương, vị, cái vị cũng vậy, nó không cho dính với cái thiệt căn của mình, do mình giữ gìn mắt tai mũi, miệng, thân, ý, thì mình không cho dính mắc với sắc thanh, hương, vị, xúc, pháp.
Do cái chỗ mà phòng hộ sáu căn đó thì nó cũng đưa chúng ta đi đến chỗ cứu cánh giải thoát. Vì mình phòng hộ cho nên mình không sanh ác pháp, không bị dính mắc, cho nên tâm không sanh ác pháp, và luôn luôn lúc nào cũng ở trong thiện. Còn mình không phòng hộ nó, thì tức là tâm mình phóng dật, chạy theo mọi vật nó mới sanh ra ác pháp, nó mới có tham, sân, si.
Cho nên tu Ngũ Căn, tức là tu về pháp Ngũ Căn, tức là giữ cho năm căn của mình đừng có tiếp xúc với, có tiếp xúc với năm trần, nhưng mà nó không bị dính mắc các trần. Đó là người lấy năm căn mà tu làm cho năm cái căn này nó trở thành thiện pháp, nó không có ác pháp trong đó nữa, do đó gọi là Thánh phòng hộ sáu căn.
(23:49) Cho nên ai có duyên thì tu những cái pháp đó. Còn cái Thất Giác Chi thì phải ly dục, ly ác pháp rồi, nhập Sơ Thiền rồi, thì chừng đó nó mới thể hiện được cái Trạch Pháp Giác Chi, Hỷ Giác Chi, Khinh An Giác Chi, Tinh Tấn Giác Chi, Niệm Giác Chi, Định Giác Chi và Xả Giác Chi.
Thì lúc bây giờ đó thì, mình mới có tu Giác Chi, mà bây giờ nó chưa có nhưng mà khỏi cần tu nữa, vì đã có như vậy thì cái lực nó đã có rồi, do đó mình tiến tới mình tu Tứ Thánh Định, Tam Minh, Tứ Như Ý Túc chớ khỏi cần phải tu Thất Giác Chi.
Nhưng vì có Thất Giác Chi mình mới biết được trạng thái đó là cái trạng thái của Bồ Đề, cái trạng thái giải thoát, cho nên mình tiến tới ở trong trạng thái đó mình tiến tới.
Thí dụ như bây giờ nó Hỷ Giác Chi, thì ngay đó mình thấy phải giữ được cái niệm Hỷ Giác Chi này thì cái Khinh An Giác Chi này nó phải có, vì cái lạc, cái hỷ thì nó phải tiếp theo đó. Và nếu mà cái lạc hỷ mà nó có, thì cái Tinh Tấn Giác Chi nó xuất hiện, mình lúc nào mình muốn tu, lúc nào nó cũng siêng năng, tu cái gì nó cũng siêng năng hết, nó không có còn lười biếng cho nên gọi là Tinh Tấn Giác Chi.
Rồi cái Niệm Giác Chi nó cũng xuất hiện những cái niệm nó rất là cụ thể và rõ ràng, nó không có còn lúc mất lúc còn, luôn luôn lúc nào nó cũng hiện tiền cái niệm, nó không có làm thất niệm. Cho nên cái niệm đó là niệm Bồ Đề, Niệm Giác Chi.
Thí dụ như bây giờ mình bảo cái tâm quay vô, không nghe ngóng ra ngoài nữa, luôn luôn biết hơi thở ra vô hay hoặc đừng vọng tưởng, thì lúc bấy giờ tâm nó quay vô, luôn luôn lúc nào nó cũng như vậy, cho nên nó gọi là Niệm Giác Chi, nó không bị thất niệm. Cho nên cái đó gọi là Niệm Giác Chi.
Tiếp tục cái tâm trạng mình lúc bấy giờ như vậy, thì chúng ta tiến tới cái thiền định rất dễ. Nhưng dù sao đi nữa nói thì cũng không bằng là chúng ta phải tu đúng cái căn cơ và mỗi hoàn cảnh của các con, ai cũng đều có những cái hoàn cảnh riêng tư.
(25:44) Khi mà về đây, cái trụ xứ ở đây, thì các con là người tạm trú, tạm vắng, cho nên nó đòi hỏi cải giấy tờ đi tới đi lui, nhiều khi những cái vấn đề này nó rất động tâm, nó làm cho tâm chúng ta bị động, tu tập rất khó.
Cho nên Thầy thiết nghĩ rằng, chỗ nào mà yên ổn khỏi cần xin phép tắc, thí dụ như các con thấy, một vị tu sĩ ở trong miền Nam này đi ra Miền Bắc, ở tu trong cái động Hương Đài, mà rồi người ta cũng không hỏi giấy tờ gì cả hết, nghĩa là mới đầu thì người ta còn hỏi này kia sau đó thì người ta không hỏi. Nhưng mà mình tập trung trong Tu viện như thế này, thì nó không yên ổn đâu, nó phải giấy tờ rồi trình tới trình lui đủ thứ.
Còn chúng ta, thí dụ như bây giờ một đứa nào ở trong đây mấy con, mà đứa nào đi đến chỗ nào đó ở, bắt đầu chúng ta trình nó một lần, sau đó chúng ta ở nó không nói gì hết. Nhưng mà cuối cùng nếu mà chúng ta tập trung mười người, hai mươi người, ba mươi người mà làm cái kiểu như là cất cái chùa hay gì đó thì coi chừng, nó rất là nguy hiểm!
Và đồng thời Thầy xin nhắc thêm một lần nữa, trong cái giai đoạn của chúng ta nó có nhiều cái khó khăn. Vì Giáo hội hiện giờ, thì càng ngày nó càng biết tới, nó rất khó. Khi mà chúng ta xuất gia trở thành một tu sĩ, thì giấy tờ phải hợp lệ. Nghĩa là đi ra, người ta thấy cái đầu mình cạo, mặc chiếc áo tu sĩ, rồi người ta hỏi giấy tờ coi mình tu giả hay là tu thiệt, mình tu thiệt thì họ cho mình giấy tờ.
Nhưng mà thật sự ra thì các con cũng biết là, dù có giấy tờ gì đi nữa thì cái người tu giả vẫn là tu giả, mà cái người không giấy tờ mà quyết tâm tu thì người đó vẫn là tu thiệt, chớ không phải là cái người đó đủ giấy tờ mà tu thiệt đâu.
Họ chỉ có giấy tờ vậy để cho chứng tỏ họ là người tu sĩ, chớ trong khi đó họ không phải tu nữa, mà họ tu danh, tu lợi. (27:32) Cho nên ở đời, dù là có cái pháp lý chắc chắn, họ có đủ giấy tờ là một tu sĩ, nhưng mà sự tu hành của họ không phải tu.
Cho nên chúng ta hôm nay chúng ta thấy rằng, cái người cư sĩ với chiếc áo cư sĩ tụi con mà quyết tâm tu, cũng đạt được sự giải thoát như thường, chỉ vì chúng ta sống đúng giới hạnh.
Còn chúng ta mặc chiếc áo nhà tu, rất khó! Mỗi một vị tu sĩ chúng ta phải đóng một cái … của hàng năm, rồi mỗi lần mà cái nơi mà chúng ta ở, coi như là một cái thất, tịnh thất gì, tên gì đó, Giáo hội sẽ cho chúng ta một cái tên.
Mới vào thì khuyến dụ chúng ta ghê gớm lắm, chúng ta vào đi để rồi nó có giấy tờ này kia, có chuyện gì thì chúng tôi, Giáo hội sẽ bảo đảm cho mình, nhưng mà khi vào rồi thì đã là hàng năm thì mình phải có một cái tiền …
Đây Thầy nói hết những cái đau khổ nhất của một người tu sĩ đã đi tu rồi đâu có làm gì ra tiền, mà thế mà phải tiền… Nghĩa là hàng năm phải có một cái tiền thuế đó, như là thuế thân của các vị đó.
Rồi kế đó thì người ta làm việc từ thiện ở đâu không biết, người ta muốn làm gì người ta làm, nhưng người ta đến người ta gọi mình phải đóng góp, là mình ở trong bàn tay của Giáo hội thì dù ít, dù nhiều mình cũng phải có đóng góp chớ không có đóng góp không được. Nhiều khi ít quá người ta cũng nói, chớ không phải đơn giản.
Cho nên ví dụ như mình cất một cái nhà mình gọi là tịnh thất này, tịnh thất kia, cái danh từ tịnh thất mà không biết chừng mình tu có được hay không nữa chớ đừng nói.
Cho nên nó rất là khó khăn, khi mà chúng ta cạo cái đầu rất là khó khăn chớ không phải dễ! Do đó chúng ta phải tốn hao một số tiền trong khi chúng ta đâu có làm gì có tiền, vì vậy mà chúng ta phải… cái số tiền đó.
Thí dụ như ở trong Tu viện của Thầy, thì người ta tính mỗi thầy là nộp bao nhiêu tiền, mỗi người vậy đó, là một trăm hay hoặc là năm chục, người ta tính ra bao nhiêu người thì người ra cộng số tiền đó. Rồi người ta tính những cái người tịnh nhân ở trong này là bao nhiêu người, tức là như các con gọi là tịnh nhân đó, bao nhiêu người.
Rồi người ta tính mỗi Phật tử mà đi đến đây, thí dụ như ở ngoài Hà Nội người ta đến đây, những Phật tử đến đây, người ta thấy cái chùa này Phật tử đông đảo như vậy thì người ta ước lượng là cải số đó cũng phải khoảng một ngàn người hoặc là năm trăm người, thì Giáo hội nó định như vậy. Do đó nó định như vậy là mỗi Phật tử vầy là bao nhiêu tiền, mỗi người Phật tử là bao nhiêu.
Thì trong khi đó Giáo hội người ta tính rất kỹ, cho nên người ta phải có số tiền rất lớn để người ta chi phối về cái ăn, về cái sinh hoạt đủ thứ đủ mặt của họ.
Cho nên Thầy nghĩ rằng các con mà trở thành tu sĩ cũng là cái điều rất là ngặt nghèo. Khi chúng ta chấp nhận một đời sống vô gia đình, không nhà cửa, không làm ra tiền bạc, thế mà chúng ta phải đóng một số tiền! Mà nếu không đóng thì chúng làm khó dễ lắm đó, chớ không phải dễ đâu.
Thầy nói để rồi các con có trực tiếp đứa nào mà có rành những cái Giáo hội, những cái nơi mà nó đã thành lập hoàn toàn rồi đó, thì lần lượt mà nó xin phép mấy con vào rồi thì mấy con mới thấy được cái chỗ vấn đề đó.
Thí dụ như các con ở đây thì họ tính bao nhiêu tiền thì Thầy lo hết. Nhưng mà các con cất một cái thất ra riêng rồi, mà được Giáo hội chấp nhận rồi thì tức là các con cũng phải đóng tiền này nọ kia đủ thứ. Mới đầu người ta dụ mình vô, sau đó mình vô rồi thì bắt đầu người ta tiếp tục người ta cứ tiền này, tiền nọ, tiền kia đủ thứ hết.
(31:13) Thí dụ như bây giờ, Giáo hội làm một cái việc gì đó, ngày nay là ngày thương binh liệt sĩ, thì nhà nước kêu gọi bây giờ Giáo hội phải đóng góp để làm cái lễ cho cái ngày thương binh liệt sĩ, thì quý thầy phải đến các cái thất xem những tu sĩ mà đã thành một thành viên ở trong Giáo hội rồi thì phải đóng góp, đứa nào cũng khỏi chạy đâu cho khỏi hết.
Thì nếu mà các con không có tiền thì các con sẽ về xin cha mẹ, anh, chị, em hay hoặc là Phật tử rồi mới có tiền mà đóng góp cho họ. Còn những nơi mà người ta giàu có, mà Phật tử đông, thì chuyện đó người ta không lo.
Nhưng mà Thầy thấy rất là, tức là thấy cái đời tu hành của chúng ta, nó đi vào riết rồi nó không còn cái ý nghĩa gì tu hành hết, mà là buộc lòng cái người tu sĩ phải lo cái cuộc sống hơn, chống chọi với cuộc sống hơn. Nếu mà chúng ta không có tiền bạc thì chúng ta không có ngồi yên tu, tới nay tính chuyện này, mai tính chuyện kia.
Cho nên ở đây hôm nay, chúng ta là những người đi tìm giải thoát chớ không phải đi tìm cái hình tướng của người tu sĩ. Vì vậy mà các con, nếu mà người nào còn muốn cầu cho mình có một cái giấy tờ để mà tu sĩ, thọ Tỳ Kheo này kia đó, cầu như vậy Thầy thấy rằng các con bị dính mắc nhiều lắm, bởi vì càng lúc người ta sẽ đến động các con rất lớn trên con đường tu tập.
Cho nên hiện giờ thì Thầy nghĩ, nếu mà nỗ lực tu để giải thoát thì các con chấp nhận và đồng thời mình sống như một cái người dân bình thường, bổn phận người công dân của mình, mà mình nghèo thì nhà nước còn xóa đói giảm nghèo, người ta không có đến mà thu mình cái này, cái kia, nọ, chứ không phải người ta thu mình đủ mọi mặt đâu. Còn hễ mà mình mà vào tôn giáo thì mấy ông tôn giáo không có tha mình chút nào hết.
Đó là những cái điều mà Thầy đã thấy trước, nó có những cái khó khăn. Với vả lại thì Thầy cũng không muốn mấy con khi mà cạo bỏ râu tóc rồi mà làm không đúng đức hạnh, để cho người khác chê cười Phật Pháp thì đó là một cái nỗi đau lòng.
Bởi vì tu sĩ khi mà vào một cái chùa rồi thì cứ lo sinh hoạt, còn làm ra tiền, trồng vườn, trồng tược này kia để sống như một cuộc đời người thế gian thì không còn nghĩa lý gì giải thoát hết, thậm chí như có người lập vườn cà phê rồi, trồng vườn chuối hay hoặc là vườn cây này kia.
Cho nên nhiều khi Thầy thấy mấy con, cô Út điều hành ở ngoài đó, thiệt ra thì trồng là trồng chớ mình cũng không phải mình làm như vậy để mà sống. Vì cô Út cổ sợ nhà nước nói mình ở không thế này, thế kia, thì trực tiếp với ngành công an … Họ cũng bày ra cái này kia để cho có cái hình thức làm.
Cho nên Thầy nói mình tu rồi, chẳng sợ người nào hết, tôi không ăn trộm ăn cướp ai, miễn là làm sao tôi có ngày một bữa cơm tôi sống mà thôi, tôi đi xin người ta là đủ.
Cho nên Thầy không có nghĩ, từ khi mà Thầy mở cái Tu viện này Thầy không có nghĩ rằng mình phải làm cái hình thức, bây giờ ở trong cái khu vườn của mình thì mình trồng cây cho nó mát vậy thôi chứ Thầy không nghĩ, trước kia Thầy cũng có đem ít cây tràm về trồng, sau đó rồi trồng điều, thì Thầy thấy điều nó cũng làm cho chúng động, trong cái mùa điều phải đi lặt hột này kia, rồi đi kiếm ăn từng đồng từng cắc, như vậy quá vất vả!
Cho nên Thầy thấy, Thầy cũng lần lượt mà Thầy trồng cây tràm vô chỗ đó hết, để cây tràm nó thay thế nó trở thành khu rừng chúng ta ở tu.
Chúng ta không phải đi tìm cái ăn, cái mặc cho nó sang, mà chúng ta đi tìm giải thoát. Cho nên dẹp bỏ hết, không phải chúng ta là những người lười biếng, nhưng mà chúng ta làm như vậy là không đúng cách.
Do như vậy đó, thì hôm nay các con thấy rằng, trên cái bước đường tu tập nó có nhiều cái khó, như bây giờ các con về, Thầy mới qua cái chuyến này đi thì Thầy về thầy thăm cái khu vực của cô Diệu Hảo, nơi đó để cho những người địa phương ở đó tu tập, một vài người ở địa phương khác về thì được, nhưng mà đông nữa thì không nên.
Vì những địa phương khác mà về mà xin phép tắc, thì nó làm cho Giáo hội lưu ý và nó làm cho chính quyền lưu ý. Còn cái người địa phương đó mà đến đó thì coi như là ở quanh ấp, xã đó thì người ta không có lưu ý đâu, thì nó rất dễ.
Như một hai người ở địa phương khác đến thì không sao, mà với chiếc áo cư sĩ, chứ với chiếc áo tu sĩ thì coi chừng những cái địa phương khác thì người ta cũng lưu ý đó.
(35:59) Cho nên vì vậy đó, thì Thầy thấy nó cũng bất tiện lắm, cho nên hôm nay Thầy bàn lại. Ở đây sẵn có cô Diệu Hảo, con cũng biết rằng… Cũng có nói với Thầy làm đơn xin, thì nó bẻ tới bẻ lui chớ nó không phải là nó dễ dàng lắm đâu.
Cũng phải như Thầy ở đây, nó bẻ tới bẻ lui nó nói cái này trật, cái kia trật, nó bắt mình phải sửa tới sửa lui, là cái mục đích nó muốn mình phải cho tiền nó đó.
Chứ còn Thầy ở đây làm một cái đơn, thì đến giao nó rồi, thì như hôm trước Thầy làm cái đơn xin đặt mấy cái tượng Phật, thì đưa ra rồi thì nó chứng nó không nói sai nói đúng gì hết. Rồi kế làm cái đơn xin kế đó, thì nó khó hơn, nó nói Thầy đặt cái tượng Phật mà không có cái vị trí, rồi rủi Thầy đặt ở ngoài ruộng, ở ngoài chỗ khác làm sao? Thành ra phải đặt ở chỗ nào phải có vị trí. Do đó nó bẻ Thầy chỗ đó, vì vậy thì Thầy lại sửa cái đơn đó thì đúng theo cái ý của nó thì nó chứng.
Lần sau mà xin về làm cái nhà này, thì quý thầy muốn làm bằng tầm vông, trúc tre nó không quan trọng gì đâu, nhưng mà sự thật các con nên hiểu rằng khi mà người ta làm khó mình bây giờ trúc tre người ta cũng làm khó mình nữa.
Thầy nhớ lúc đầu tiên mà thầy Như Hải, cô Chánh về đây đó, Thầy cất một loạt năm sáu bảy cái thất, cho đến khi mà cất khoảng mười cái thất chúng về ở, thì lúc bấy giờ đó mặt trận ở huyện nó vô nó làm khó, nó nói Thầy cất nhà để mà, cái kiểu này là kiểu đã chiến, kiểu này tập trung chống đối nhà nước! Nó kiếm chuyện đủ mọi cách hết.
Cho nên trong cái cuộc họp Thầy mới hỏi như thế này: “Một cái người tu sĩ cũng là một người công dân của một đất nước, thì người công dân có quyền cất cái chòi hay hoặc là cất cái nhà kho, nhà củi hay hoặc cất thậm chí như đến cái cầu tiêu nữa, cái bồn tắm đi nữa, thì cái người công dân người ta cũng có quyền làm điều đó.
Vậy thì bên tôn giáo tụi tôi cũng là một cái người công dân, thì trong khi chúng tôi phải có cái phép, như cất cái chùa thì chúng tôi đồng ý rồi, còn như người công dân thì cũng phải có cất cái nhà củi, nhà kho hoặc là cất cái phòng tắm, vệ sinh gì đó, thì tất cả những cái người công dân đều làm cái đó, đâu có xin phép?”
Thì cái ông, không biết chủ tịch Mặt trận nào đó ở huyện, ông nói: “Người mà tôn giáo làm cái gì cũng phải xin phép hết!” Nghĩa bây giờ nói chung là làm cái gì, cất cái gì cũng phải xin phép hết!
Thiệt ra thì Thầy nói: “Như vậy là chúng tôi là tôn giáo thì chúng tôi phải xin phép hết, còn cái người công dân làm cái gì cũng không xin phép. Vậy thì chúng tôi không làm tôn giáo thì chúng tôi có được không? Như bây giờ chúng tôi cởi bỏ chiếc áo này ra thì chúng tôi là con người rồi, người công dân chúng tôi không có gì hết, vậy thì chúng tôi cất cái gì được?”
Thì ông ta nói: “Vậy thì cất cái nhà không được thờ Phật!”, “Tôi nói tôi đâu có thờ! Tôi không thờ ông Phật nào hết. Nhưng mà tôi vẫn là một tu sĩ, tôi không thay đổi gì hết, hoàn toàn tôi không thay đổi gì hết, tôi chỉ bỏ chiếc áo chứ tôi không thờ ông Phật đâu, thì tôi cất cái gì tôi cũng được hết! Giờ đồng ý thì tôi bỏ cái đó đi, tôi cất cái gì cũng được hết!”
Thành ra Mặt trận thua Thầy là chỗ đó: “Thì nếu mà ông chấp nhận, về tôi đem mấy cái tượng tôi gởi chùa hết. Ở đây tôi cất nhà cửa bao nhiêu kệ tôi, ông đồng ý không? Đồng ý thì tôi cất hết, tôi cất năm sáu bảy chục cái nhà lên, bởi vì tui là người công dân mà, tui có quyền tui cất chứ!”. Thì trong cái buổi họp ông kẹt lý, ông không nói được, ông nói “tôi thua Thầy!”
Cho nên tất cả những cái này, đều là nhờ như vậy đó mà nó không quậy phá Thầy chớ không khéo nó phá dữ lắm, không phải dễ dâu. Các con yếu yếu là nó bị, cho nên Thầy rút tỉa trong kinh nghiệm Thầy nhắc nhở.
Hôm nay là Thầy muốn đi lại những cái địa điểm để tạo cái, nhìn lại cái chỗ, nơi mà các con có thể ở yên ổn tu không. Và đồng thời mình khéo léo vì mình biết Phật pháp rồi, cách thức tu mình cũng biết rồi, mình chỉ cần ở yên thôi. Đừng có để ba cái ông Giáo hội này ông quậy phá mình lắm chớ không phải không đâu, nay đòi tiền này, mai đòi tiền kia.
(40:17) Như cô Diệu Hảo, con không biết là có giấy tờ chưa chớ nếu mà con có giấy tờ rồi mà con xin cất chùa rồi thì con biết mấy ông Giáo hội ông đến hoài, ông thăm viếng hoài, nhà nước không thăm chớ còn mấy ổng thăm. Đó là cái khó chứ không phải dễ đâu.
Rồi tiền bạc mình không có, Phật tử thì cũng không có cung cấp, chỉ lấy cái chút ít vốn liếng mình nghĩ là kinh tế mình nuôi chúng, thì lúc bấy giờ nó là một cái gánh nặng, nặng lắm, vừa ở trong mà vừa ở ngoài.
Còn Thầy ở đây, tuy vậy chớ Thầy rất dễ, là vì các con hết gạo Thầy chỉ viết bứt thơ hoặc là Thầy gọi điện thoại xin Phật tử ở thành phố họ đem về cho. Hoặc là không có tiền Thầy xin: “Bây giờ có đóng góp như vầy, Giáo hội kêu đóng góp như vầy, xin Phật tử giúp đỡ cho!”, thì họ sẽ giúp đỡ liền. Nếu mà các con, coi chừng là các con khó lắm chớ không phải dễ đâu.
Cho nên đứng trước cái hiểm họa của cái người tu sĩ hiện giờ, chúng ta gánh vác ở trên vai, nó hai phía, một phía là nhà nước, một phía là Giáo hội, nó không có đơn giản. Bao nhiêu tiền bạc gì nó cũng lần lượt nó cũng rút tỉa hết chớ không có…
(41:28) Cái chuyến đi này, thì Thầy sẽ về thăm. Hôm nay thì Thầy kiểm tra lại cho các con ngồi, coi thử coi cách thức ngồi vững hay không, nếu mà không vững thì ở lại để mà Thầy kiểm tra, còn vững thì các con sẽ ở đâu, vị trí nào các con lần lượt… Xong rồi các con về tu tập, rồi thỉnh thoảng Thầy về Thầy thăm.
Rồi khi nào mà thấy những cái khó khăn thì về đây ở trong một tháng, hai tháng, nửa tháng để Thầy giúp đỡ cho, hướng dẫn, mà Thầy không có, thì Thầy sẽ đến trụ xứ mấy con trong một lát hai lát hướng dẫn rồi Thầy đi chỗ khác.
Đối với Thầy thì coi như là không có chỗ nào là cái chỗ mà trụ vĩnh viễn của mình. Bắt buộc đến chỗ này năm mười ngày rồi đến chỗ khác. Lúc nào Thầy đến thăm các con thì sau cái thời gian đó thì Thầy không có ở lại đó mà Thầy lại đi chỗ khác.
Do bên các con là bên nữ, cho nên với một vị Thầy không có được ở lại cái chỗ khu vực nữ, cho nên đến thăm các con thì trong một ngày đó thì Thầy sẽ di chuyển đến một cái nơi nào ở cho nó yên, nó đúng với cái giới luật của Phật. Rồi còn duyên thì Thầy đến hôm sau, mà không thì Thầy lại đi vào cái khu vực tổ chức để mà Thầy ở trong đó một vài ngày để mà thỉnh thoảng lại về với các con.
Rồi có khi mà Thầy về ở đây ở năm tháng hay ba tháng thì trong lúc đó đứa nào mà yếu, tu mà chưa vững thì về đây, gặp trực tiếp với Thầy để mà Thầy hướng dẫn tu tập cho nó vững, rồi nó vững rồi thì các con tự về trụ xứ của mình rồi nỗ lực tu tập.
Thầy thấy cái pháp nó không khó, chỉ có cái quyết tâm. Nó có cái khó mà Thầy lo ngại, là cái khó là vì các con mà đi vào cái trụ xứ các con thì không có người bảo vệ, nghĩa là không có cái người mà giữ gìn cho các con được sự độc cư đó, thành ra nó có những cái duyên mà đến làm cho các con mất độc cư.
(43:33) Thí dụ như người này tới, người kia lui, rồi nói chuyện này, chuyện kia… Chớ còn ở tại cái trụ xứ của Thầy thì nó dễ, là khi mà Thầy đưa ra sau mà không có cho tiếp khách nữa, thì dù thân nhân này kia cũng không cho đi ra đâu. Nhưng mà có cho thì mới đi chứ còn không cho thì không dám.
Cho nên khi mà tu hành nó có cái khó là cái chỗ mà các con về trụ xứ của mình là người thân nhân thì nó rất khó tu, không phải dễ. Họ là những người chưa biết đạo, cho nên họ đến họ nói chuyện tình cảm hoặc này kia thăm viếng đó, nó làm mình động lắm. Nó rất khó ở chỗ đó!
Còn trong các con đứa nào mà vững vàng, có cái khả năng rồi, thì Thầy cũng sẽ hướng dẫn cho đến cái vị trí nào đó, vừa tu thêm những cái bước đường mình chưa xong, mà cũng vừa hướng dẫn người khác tu. Nhưng đây là một cái điều rất khó, chỉ mình tu không thì dễ chớ mình vừa hướng dẫn mà vừa tu nó rất động, nó không có…
Như cô Út, cổ rất động đó, cho nên cô rất khó… Chớ không phải dễ. Cho nên những gì mà các con làm xong thì Thầy mới mừng, chớ mà bây giờ đưa ra mà đi làm đạo, hướng dẫn người khác, thì qua ba năm ở đây tu tập, Thầy tin rằng như, thí dụ như ở bên nữ, thì như các con, thì Thầy thấy tu thì nó cũng chưa đến đâu đâu.
Nhưng mà qua những cái hạnh tu thì Thầy thấy có đứa làm tốt lắm, có đứa có thể đi ra hướng dẫn, lấy gương hạnh mình, sống đúng giới hạnh, rồi cái gương hạnh của mình trầm lặng ít nói, tâm nó cũng giảm những cái sân phiền não, nó có cái ý tứ, nó có cái dè dặt cẩn thận trong mọi mặt, thì mấy đứa như vậy là rất là tốt.
Ở trong này thì có được những đứa rất là tốt, nhưng có đứa thì còn chưa có tốt, nhưng mà rồi sẽ tốt sau này hết. Nhưng mà hiện giờ thì con đang tu tập rất là nhiều.
Và đồng thời thì hiện bây giờ được cái hạnh như vậy, mà bây giờ đi ra mà làm đạo thì nó gây thêm cái uy tín tốt cho Tu viện chứ không sao. Nhưng mà có cái là chính bản thân cái người mà đi ra mà làm đạo, qua cái gương hạnh tốt của giới luật, của cái sự nhẫn nhục, tùy thuận như vậy, thì người ta quý mình, nhưng con đường tu của mình tới nữa thì nó bị đứng đó!
HẾT BĂNG